Một ngày thả ra nắng mặt trời.Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ.Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống.Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại.Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ.chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máyGiữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động.
