Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.
Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo.
Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.
Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…
Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước.
Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Chúng tôi đi thay quần áo.
Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo.
Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật.
Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Nó là một sự phối màu khá đẹp.
Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi.