Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực.
Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. 5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man…
Ốm ra đấy mà làm gì. Nhưng mưa dầm thấm lâu. Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn.
Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân.
Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh.
Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn…
Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất. Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác:
Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống. Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.
Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Ta cũng được đi câu.
Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta.