Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng.Thế giới trong óc thật hỗn tạp.Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn.Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con.Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông.Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê.Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang.Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức.
