Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau.Họ là mỗi con người.Rồi ông lại bảo: Thôi.Ốm ra đấy mà làm gì.Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp).Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác.Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang.Mực thước và tự nhiên.Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ.