Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.
Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.
Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình. Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ.
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng.
Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Thua còn có năm nghìn an ủi.
Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.
Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong.
Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Những hình ảnh đã nguội. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.
Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.
Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.