Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau.Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra.Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ.Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin.Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.
