Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh.Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn.Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi.Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả.Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết.Người lớn thì thật xa lạ.Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.