Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải.Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi.Không phải ai cũng ít ngộ nhận…Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau.Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông.Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó.Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay.