Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Không gì tự nhiên mất đi.
Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.
Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Và có lẽ cả hướng thiện.
Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật.
Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn.
Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ.
Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Miệng họ mặc kín mít áo quần.
Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác. 21 tuổi thì còn phải đến trường.
Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Tôi đã đến đó và đã trở về.
Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.