Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc.Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe.Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi.Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn.Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu.Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.Dù biết là tạm thời thôi.
