Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Khóc cho vài năm tích tụ. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy.
Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Tôi lẳng lặng ra về.
Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục.
Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.
Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Cái đó phải tự do chứ ạ. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa.
Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Gió se sẽ mang vị mặn.
Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.
Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả.
Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn.
Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.