Tôi có một vài tin không liên quan đến cuốn sách đó.Tôi biết một người phụ nữ, người mà nhiều năm về sau, vẫn còn cảm giác buồn nôn khi đi qua bệnh viện nơi bà từng điều trị hóa học trị liệu.Mẹo nhỏ này đặc biệt gây ấn tượng nếu bạn áp dụng trong khi đang nói mà vẫn không để lỡ một lời nào.Anh ấy chỉ hỏi là tôi có nhìn thấy nó không.Giả sử một người nói liên tục cứ lải nhải qua điện thoại, mặc kệ cho bạn cầu khẩn là bạn cần phải đi.Khi bạn hoặc đồng nghiệp của bạn bắt đầu với Ồ không, đơn giản chỉ cần nói Không, hóa đơn đã được thanh toán xong rồi.(Những người trên sáu mươi nói họ thường xuyên bị như vậy).Nhưng, lạy Chúa, anh ấy đã túm được bạn.Một ngày, cách đây vài năm, tôi đang cùng với một nhóm nhỏ khoảng năm hoặc sáu người ngồi quanh bể bơi của một người bạn.Thật đáng buồn, anh đã không làm như vậy.
