Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình. Quả thật là đúng như thế, tất cả nhân viên cùng phòng với Jones đều cảm thấy như vậy. Nếu không, họ tiếp tục làm rõ ý đó.
Tớ cũng đã yêu cầu cô ấy nhắc lại những điều tớ nói và cả hai đều nghĩ mọi chuyện sẽ ổn. Tiếng chuông điện thoại reo vang chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của James. Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau:
Đã đến lúc cần tìm đến Jones. Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. Vì sao anh vẫn gặp rắc rối sau khi đã rút kinh nghiệm rất nhiều so với những ngày đầu làm quản lý? Anh đã thiếu sót điều gì kia chứ? Tại sao vấn đề ủy thác công việc cho nhân viên lại phức tạp đến thế? Anh phải làm gì mới có thể tiên liệu hết những khó khăn có thể xảy ra? Hàng chục câu hỏi cứ xoay tròn trong đầu James.
Nếu tớ làm thế thì đã tiết kiệm cho Jessica rất nhiều thời gian và công sức. Bây giờ, khi đã rảnh rỗi hơn, anh muốn giúp mọi người tận hưởng những ích lợi từ việc ủy thác hiệu quả như anh! Kể từ đó, họ được bố trí làm việc trong hai căn phòng riêng biệt nhau.
James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu - Không đơn giản đâu. Hôm đó là thời hạn hoàn thành các dự án lớn và phức tạp nhất, trong đó bao gồm dự án mà anh đã giao cho Jessica.
Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ. Tớ giao cho cô ấy vì tin rằng cô ấy có thể làm được. Nhờ vậy, anh có thể trò chuyện với các nhân viên của mình và qua đó hiểu hơn những khó khăn mà họ đang gặp phải.
Cho đến khi cả Jones và James cùng được thăng chức lên làm quản lý. Còn James lại chẳng có thời gian. Nhưng hiện nay nhân viên của tớ lại trễ thời hạn.
Anh bắt đầu có cảm giác như đang đứng trước tòa và bản thân anh không thích tình cảnh này chút nào. Tớ muốn xác định những điều cần cải thiện, phát huy những điều tốt đẹp và khen ngợi thành quả của nhân viên. - Cảm ơn ông, - James khẽ đáp.
- Josh không đợi James phải nói ra điều đó. Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc. - Cậu có còn nhớ tâm trạng của cậu khi lần đầu đến gặp tớ để than vãn về những nỗi khốn khổ trong việc quản lý không? Theo tớ nghĩ thì khi ấy cậu không đủ kiên nhẫn để nghe hết một mạch những điều này! Nhất là cậu cũng chưa thể ứng dụng tất cả ngay được.
Đôi lúc, anh phải thay đổi cách giải thích của mình cho phù hợp với tính cách của mỗi nhân viên. Trước mặt James là hồ sơ của dự án mà sếp đã giao cho. Sau tất cả những gì chúng ta đã làm, tôi không thể tin là cô lại có thể làm tôi thất vọng đến như vậy!".