Lẽ dĩ nhiên là bạn thích đọc báo (việc này có thể làm trong khi đợi bữa) hơn là nghĩ tới cái bổn phận bình thường mà quan trọng ấy - bổn phận tự xét mình - thì cái đó tùy bạn.Thường thường ông không yêu thích công việc của mình, may lắm là không ghét nó.Trong một chương sau, tôi sẽ xét những cách thoả mãn khát vọng đó.Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích.trong chương trước, tôi đã kể tên Marc Aurele và Epictete.Trong chương trình hàng ngày, tôi không dự tính thời giờ đọc báo.Tôi xin để bạn ở lại đó tới 6 giờ chiều.Tôi biết bạn đương tự nhủ: "Cái anh chàng này, từ đầu sách tới cuối chương trước nghe cũng xuôi xuôi, cũng đã bắt đầu làm cho mình hơi chú ý tới, nhưng bảo mình suy nghĩ ở trong xe và tập trung tư tưởng thì không được rồi.Chẳng hạn khu vực âm nhạc (2).Lần sau, bạn có bất bình với anh bếp vì món bò tái chín quá thì bạn bảo lý trí của bạn cứ ngồi trong phòng làm việc của nó, để bạn lại hỏi ý kiến nó.